Được thư mời từ các anh chị cựu học sinh Trung học Kỹ thuật Cao Thắng Sàigòn, định cư tại San Jose, California mời tham dự hội ngộ năm 2024.
Tôi thi đậu vào học Trung học Kỹ thuật Cao Thắng niên khóa 1956-1957, tôi nhớ khi thi năm đó Hội đồng thi đặt tại Lycée Gia Long tức nữ Trung học Gia Long, nay là Trường Nguyễn Thị Minh Khai. Có khoảng 3 ngàn thí sinh dự thi, tôi đậu hạng 132/250 thí sinh trúng tuyển.
Nhưng khi nhập học lại học tại Trường Trung học kỹ thuật Phan Đình Phùng có địa chỉ số 2 đường Phạm Đăng Hưng, Quận Nhứt, Sàigòn. Nay là đường Mai Thị Lựu Phường Da Kao, Quận 1, Tp. HCM.
Năm đó tại địa điểm trường nầy, trường Quốc Gia Âm Nhạc được khai giảng khóa đầu tiên, học sinh kỹ thuật chúng tôi học từ sáng đến 6 giờ chiều, rồi sinh viên trường Quốc Gia Âm Nhạc học tiếp theo. Sở dĩ như vậy là vì Nha Kỹ thuật và Mỹ thuật học vụ có trụ sở số 48 Phan Đình Phùng, nay là Nguyễn Đình Chiểu, do ông Trần Văn Bạch làm Giám Đốc, ông Bạch tốt nghiệp kỷ sư cầu cống ở Pháp về, trước đó ông từng làm Bộ trưởng, có thể từ thời Bảo Đại.
Ông Trần Văn Bạch đã tách bộ môn Âm nhạc từ Trường Mỹ Thuật Gia Định để thành lập Trường Quốc Gia Âm Nhạc và khuôn viên Nha nầy rất rộng nó vốn là cơ sở văn phòng công ty Établissements Brossard et Mopin (công ty xây dựng những công trình lớn thời Pháp thuộc). Ông Nguyễn Phụng có tên Pháp là Nguyễn Phụng Michel, thuộc gia đình khá giả ở Bến Tre, du học và tốt nghiệp ở Pháp về ngành âm nhạc, nên được chọn làm Giám Đốc trưòng nầy từ năm 1956 cho đến năm 1973.
Sau đó trường Quốc Gia Âm Nhạc đã được chuyển về Phòng Hòa Nhạc từ thời Pháp thuộc nằm trong khuôn viên Tao Đàn địa chỉ số 112 đường Nguyễn Du, Quận Nhất, Sàigòn, được xây cất thêm và khánh thành vào năm 1960, Trường chính thức có tên là Trường Quốc Gia Âm Nhạc và Kịch Nghệ.
Cũng trong năm nầy, Trường Kỷ sư Công Nghệ được khai giảng khóa đầu tiên, cũng được chọn nơi nầy lấy một lớp học để giảng dạy, còn học xưởng phải xuống Trường Cao Thắng, kỹ nghệ họa cũng như chúng tôi phải học tại Trường Cao Thắng.
Trong khóa 1 nầy có chừng 30 sinh viên theo học, trong đó có 2 nữ sinh viên, ngày đó tôi có biết họ tên của 2 chị, nay chỉ còn nhớ tên của một chị là chị Hảo mà thôi.Vào khoảng năm 1958 trường Kỷ Sư Công Nghệ mới được xây cất tại Trung Tâm Kỹ Thuật Phú Thọ.
Năm 1967, tôi bị gọi nhập ngũ, vào Trung Tâm tuyển Mộ và Nhập Ngũ ở Hóc Môn, tôi có gặp lại 2 anh Kỹ sư Công nghệ khóa 1 cũng bị gọi nhập ngũ như tôi, trong 2 anh đó, có 1 anh mang kính cận dầy nhất và cũng trong 2 anh nầy có anh từng được tu nghiệp ở Mỹ.
Lần nầy tôi sang San Jose, ở nhà của Dĩ Phượng, Dĩ là học sinh lớp Thương Mại của Trung Học Kỹ Thuật Nguyễn Trường Tộ, còn Phượng là học sinh của Trung Tâm Chuyên Nghiệp Phan Đình Phùng. Cả 2 trường trước 1975 đều có văn phòng,lớp học và xưởng nằm chung trong khuôn viên Nha Kỹ Thuật Học Vụ, có lẽ họ đã quen biết nhau từ dó và thành hôn sau nầy, mấy năm trước sang San Jose, chúng tôi ở nhà Dĩ Phượng, trước ở đường Messina, nay con trai Dĩ Phượng có công ty riêng, làm ăn phát đạt nên mua nhà trên lưng chừng đồi, nhà có 4 phòng ngủ, trước nhà nhìn xuống khung cảnh thành phố San Jose, nhưng từ đó chạy xe xuống Century Mall mất khoảng 20 phút.
Trong những ngày chúng tôi ở đây, Dĩ mỗi buổi sáng phải đưa nhà tôi đi châm cứu tại phòng châm cứu Linh Các Trần Nguyễn Lac, có địa chỉ 4155 Moorpark Ave. Ste 19, San Jose, CA 95117. Phone (408) 234-5642. Thầy châm cứu nầy vốn là con trai của cựu Đại Tá Trần Văn Trọng nguyên Cục trưởng Cục Quân Cụ là nhạc sĩ Anh Việt, người nối tiếp là cựu Đại Tá Từ Nguyên Quang trước năm 1975. Do Phượng giới thiệu nên nhà tôi đã đi châm cứu với thầy nầy từ những lần trước và Phượng gọi tôi là Thầy, tôi cũng giới thiệu tôi là sĩ quan Quân Cụ khi thân phụ của ông ta là Cục Trưởng Quân Cụ, cho nên ông ta tiếp xúc, đối đãi với chúng tôi có phần ưu ái.
Ngày Chủ nhật 19-5-2024 chúng tôi có đến Thiên Long Sơn, nơi ông Ngô Tuấn Kiệt có thờ phượng chư Phật, chư thiên, tổ Bồ Đề Đạt Ma và những vị anh hùng dân tộc như Hưng Đạo Vương, Lê Văn Duyệt, Nguyễn Trung Trực …
Hôm đó không có Ngô Tuấn Kiệt, chỉ có chừng 20 nam, nữ Phật tử tụng kinh tại cái nền vuông vức chừng 100 thước vuông.
Trước mặt họ là tựợng của chư Phật, chư vị Bồ Tát.
Trong khi những người kia tụng kinh, tôi theo những bậc thang đi lên điện thờ Ngọc Hoàng và Địa Mẫu mà Ngô Tuấn Kiệt thường gọi là cha trời mẹ đất, nơi đây cửa đang khép lại, tôi nhìn qua cửa lưới thấy có 1 cập nam, nữ đang ngồi thiền, tôi cẩn thận kéo cửa lưới sang bên rồi vào bên trong lễ Ngọc hoàng và Địa mẫu.
Vì nhà tôi không được khỏe, nhất là 2 chân yếu, nên không thể lên Điện thờ nầy, chỉ đi chung quanh ở chỗ tượng Phật, chư Bồ Tát và các anh hùng dân tộc, cũng như phóng mắt nhìn xuống thành phố.
Dĩ và Phượng có liên lạc với Đông, Gọi Đông đến chơi rồi cùng đi ăn tại quán chay Hoa Đăng, gồm có Dĩ, Phượng, Đông, Thịnh và Quyên.
Chúng tôi cũng được anh chị Trịnh Như Tích mời một bữa cơm trưa, chị Tích đã ăn chay trường, nên chị nấu cho chúng tôi ăn rất ngon miệng, nhưng trên hết là tình đồng môn giữa anh Tích và chúng tôi, tuy chúng tôi chỉ có 2 năm học chung tại Cao Đẳng Sư Phạm Kỹ Thuật, anh từng dạy ở Đà Nẵng, Nha Trang rồi được Nha Kỹ Thuật Học Vụ bổ nhiệm anh giữ chức Quyền Hiệu Trưởng Trường Trung Học Kỹ Thuật Gia Định năm 1973 thay thế cho Kỷ sư Thịnh, anh đã đảm nhiệm chức vụ nầy cho đến khi miền Nam bị mất.
Tưởng cũng cần nhắc lại, chúng tôi vào học Ban Cao Đẳng Sư Phạm Kỹ Thuật có 7 anh, học chừng 1 tháng anh Nguyễn Mạnh Hoạt được học bổng sang Pháp du học, anh tốt nghiệp Kỷ sư ở Nante làm việc ở đó, về hưu rồi định cư tại Nante, một tỉnh ở miền Nam nước Pháp.
Còn lại 6 người, khi tốt nghiệp chỉ có 4 ra trường, còn 2 anh được giữ lại học tiếp 4 năm. Đến nay đã có 2 anh mãn phần là Nguyễn Văn Bài, nguyên Giám Học Trường Trung học Kỹ thuật An Giang và anh Nguyễn Hữu Đước, nguyên là Hiệu Trưởng trường Trung học Kỹ Thuật Tây Ninh. Bốn người còn lại là anh Nguyễn Đức Lộc giáo sư Trung học Kỹ thuật Việt Đức, nay ở Thủ Đức, anh Lương Văn Nhơn nguyên Hiệu trưởng Trung học Kỹ Thuật Kiến Hòa, nay định cư tại Houston, Texas, anh Trịnh Như Tích nay định cư tại San Jose, tiểu bang California và tôi tại Louisville, tiểu bang Kentucky.
Nhờ anh Tích nhớ mấy năm trước có đưa tôi đi thăm anh Lê Hữu Chính nguyên là cựu học sinh Cao Thắng, nguyên là Phó Phòng Kinh Tế Kế Hoạch của Công Ty Trang Bị Kỹ Thuật thuộc Sở Công nghiệp Tp. HCM, lần nầy tôi sang San Jose muốn thăm anh Chính tôi lại không có số phone của anh, tôi lại quên mất địa chỉ email của vợ anh, nhưng nhờ anh Tích nhớ nhà anh Chính ở gần một ngôi nhà thờ, anh đưa chúng tôi đến đó rồi vận dụng trí nhớ để tìm nhà anh Chính, cuối cùng chúng tôi cũng tìm được, anh Chính vẫn đi lại được sau khi bị tai biến lâu rồi, nay chị Chính lại bị phẩu thuật ở chân, nên chị ở trên lầu nói chuyện với chúng tôi. Tôi có chụp chung với anh Chính 1 tấm ảnh.
Huỳnh Ái Tông – Lê Hữu Chính
Nguyễn Vũ Hữu Cương cùng vợ là Bùi Thị Phương Yên cùng con trai đến thăm tôi rồi chỡ nhà tôi và tôi đi ăn tại quán chay, nơi đây có thêm anh Nguyễn Quang Vui, nhà hàng trang hoàng rất sang trọng, nhưng diện tích có hơi chật, không được thoáng.
Nguyễn Vũ Hữu Cương và tôi biết nhau khi Gia Đình Phật Tử Vĩnh Nghiêm tổ chức 10 năm tưởng nhớ Trưởng Ngô Mạnh Thu tại Chùa Vĩnh Nghiêm, rồi sau đó Cương chuyển cho tôi Tập ảnh lưu niệm 20 năm GĐPT Vĩnh Nghiêm và gần đây nhất Trưởng Cương đã cho tôi Hosting do Cương mua suốt đời (lifetime). Do vậy Trang nhà Ái Hữu Vĩnh Nghiêm có phần Cương đã đóng góp tài chánh vào đó.
Chiều ngày Thứ Sáu 24 tháng 5, tôi nhờ Dĩ đưa tôi đến nhà Kimberly Hương là nơi tổ chức Tiền Hội Ngộ từ 6 giờ chiều đến 11 giờ đêm.
Nơi đây tôi gặp lại nhiều anh chị đã góp mặt trong những lần hội ngộ trước, trước tiên anh nào đó đưa cho tôi một ly rượu chat đỏ, chưa kịp uống hết, anh giáo sư Phan Thanh Nhuận lại đưa cho tôi 1 chai bia, rồi sau đó những người quen biết trước, tôi hân hạnh gặp lại như các anh Thêm, Hùng, Dân, Hòa, Quang, Minh … các chị như Kimberly Hương, Hoài Hương, Hồ Đắc Ái Liên … Thật là vui khi còn gặp lại nhau sau mùa dịch Covid-19, nhưng cũng hơi buồn khi nghe tin anh Bùi Đường đã bị tai biến, tôi có người bạn đã qua đời là Bùi Thế San, anh San và Đường có họ hàng rất gần, vai vế anh em hoặc chú cháu, đây chính là điều mà Bùi Đường có lần đã cho tôi biết ở kỳ Hội ngộ Nam Cali.
Ngoài Phan Thanh Nhuận, còn có giáo sư Nguyễn Đức Thiêm từ Nam Cali chạy xe lên dự, cũng có giáo sư Lý Văn Châu dự, anh đã thiết kế khăn quàng và hộp đựng, làm quà tặng cho mỗi giáo sư tham dự. Anh Châu và tôi đã có lần tham dự Tri Ân Thầy Cô Cao Thắng, do các anh Đỗ Thọ Bình, Đức và một anh nữa lâu ngày tôi đã quên tên, tổ chức hàng năm vào đầu năm âm lịch, tại Nhà hàng 241 đường Phạm Viết Chánh, Phường Nguyễn Cư Trinh, Quận 1, Tp. HCM.
Gặp lại anh Nguyễn Đức Thiêm lần nầy, anh cho biết khi anh từ Banmêthuột chuyển về Sàigòn rồi tôi mới lên Banmêthuột, tôi đã đính chánh khi tôi lên Banmêthuột năm 1966 anh Thiêm và anh Lưu vẫn còn dạy tại đó rồi năm sau anh chuyển về Sàigòn, năm 1968 tôi bị động viên khóa 27 Thủ Đức, lúc tôi được biệt phái trở lại Banmêthuột lần 2, anh Thiêm cũng như anh Lưu đã chuyển về Sàigòn, hè năm 1970, có 13 anh giáo sư được chuyển đi về Sàigòn, Nha Trang, Rạch Giá trong đó có tôi.
Sau khi ăn uống kiểu buffet, đến mục ca nhạc, khiêu vũ đã hơn 9 giờ, tôi gọi điện thoại nhờ Dĩ đón tôi về.
Ngày hôm sau, Dĩ Phượng bận dọn nhà cho người chi, nên tôi nhờ Thịnh đưa chúng tôi ra Century Mall tôi mua một bình trà đất nung Nghi Hưng, rồi đến điểm hẹn với anh Vui và anh Thống tại quán Cà-phê Starbucks, đến nơi có anh Liêm và 3 người bạn của các anh ấy, cũng có Cương tại đây. Còn nhà tôi và Quyên đi chợ mua thức ăn.
Sau đó, Thịnh quay lại đón tôi khi đã trưa, rồi cùng nhau đến nhà hàng Dynasty ăn Điểm sấm. Lâu lắm rồi khi Thịnh có thời làm chủ một cửa hàng bán bàn ghế tủ giường, Thịnh đưa chúng tôi đến đây ăn với Thọ, Đông … Thịnh cho tiền Týp chắc xộp nên người tiếp đãi đem ra biếu 1 đĩa bánh tráng miệng rất ngon và khi chúng tôi ra về, anh điều hành bồi bàn đưa chúng tôi đến tận cầu thang, chào rất cung kính.
Đây là nơi ăn điểm sấm tức thức ăn mặn, nhưng Quyên nói tiếng Hoa với họ, họ cho biết cũng có nấu chay và có những món ăn chay. Chúng tôi đã gọi món Phở áp chảo, mì xào dòn, tàu hủ lăn bột chiên, nấm bào ngư lăn bột chiên và vài món khác đã làm sẵn do xe nhà hàng đẩy tới bàn mời khách.
Các món ăn đều rất ngon miệng.
Buổi chiều nhà tôi và tôi nhờ Dĩ Phượng đưa đến nhà hàng Asiana Restaurant, 775 E. Capitol Ave. Milpitas – CA 95035.
Tôi thấy thư mời 6 giờ đến 11 giờ, tưởng rằng sẽ quá 6 giờ người tham dự mới đến, không ngờ tôi đến lúc 6 giờ hơn thì buổi Hội ngộ đã bắt đầu, đến trước cửa nhà hàng thấy vắng hoe, bước vào thấy mọi người đã an vị, Trưởng ban tổ chức đã đọc diễn văn khai mạc.
Hôm nay tôi thấy ngoài anh chị Nguyễn Đức Thiêm, anh chị Phan Thanh Nhuận, còn có anh chị Phạm Chí từ Floriada đến, anh Vũ Hữu Nhật sinh sống tại San Jose, chị Lê Văn Mạnh, chị Hải là dâu của giáo sư Nguyễn Đức Hậu.
Ngoài bàn tròn của chúng tôi, anh chị em tham dự đa số là Cựu Học Sinh Cao Thắng ở Nam, Bắc California, được nhà hàng xếp thành 3 dãi bàn dài. Trong Hội ngộ nầy cựu học sinh Nguyễn Trường Tộ chỉ có Ngô Đình Học và một em cựu học sinh Banmêthuột mà thôi.
Tôi được biết nhà hàng nầy chỉ nhận tối đa có 120 người mà thôi. Hình như số ghi danh cao hơn, nhưng Ban Tổ Chức đành từ chối những người ghi danh trễ.
Trong số những người tham dự, lần nầy có kỷ sư Nguyễn Giụ Hùng, anh và tôi cùng vào học Cao Thắng lớp Đệ Thất niên khóa 1956-1957 tại Trường Trung học Kỹ Thuật Phan Đình Phùng, từ lâu tôi sang San Jose chưa có lần nào gặp anh Hùng, mặc dù có những lần chúng tôi họp mặt có thầy Phan Hữu Tạt, thầy Lê Nguyễn Bá Tước. Các cựu học sinh đồng môn như Nguyễn Thanh Bình, Nguyễn Thanh Tâm, Nguyễn Thanh Tòng, Trần Thái Thông, Nguyễn Kim Biên, Nguyễn Công Mạnh …, có thể nói rất lâu ngày chúng tôi mới lại gặp nhau.
Ngày hôm sau Chủ nhật có Hậu Hội ngộ, đi tham quan thắng cảnh, nên tôi không có tham dự.
Trưa hôm nay chúng tôi gồm có Thịnh, Quyên, Dĩ, Phương nhà tôi và tôi ăn trưa tại nhà hàng Green Lotus. Vì tôi ăn chay, nên mọi người phải ăn chay theo.
Thịnh đi làm những ngày trong tuần Thứ Hai đến Thứ Sáu từ 2 giờ chiều cho đến 10 giờ đêm. Thứ Bảy, Chủ nhật nghỉ, còn Đông đi làm từ Thứ Năm đến Chủ Nhật, Thảo đi làm, nên lúc chúng tôi đi ăn thì Thảo đang làm, nên không có lần nào Thảo tham dự được.
Sáng Thứ Hai ngày 27-5-2024, Dĩ và Phượng đưa chúng tôi ra phi trường San Jose SJC phi cơ cất cánh lúc 10 giờ, đến phi trường John Wayne SNA ở Santa Ana lúc 11:10, tôi gọi điện thoại, được Phạm Minh Tâm đưa về nhà Huỳnh Hữu Ý ở Anaheim, chúng tôi phải thăm Ý vì Ý bị Alzheimer mấy năm nay, từng lái xe lạc từ Anaheim tới LongBeach, về Việt Nam bị lạc ở phi trường chuyển cảnh.
Lúc gặp nhau ở Hội ngộ, tôi nói với anh Phan Thanh Nhuận sẽ đi uống cà phê với thầy Vũ Mộng Hà, anh Nhuận cho biết Thầy Hà chỉ đi uống cà-phê ngày Chủ nhật, nhưng trước ngày Chủ nhật tôi đã về lại nhà, nên khi đến Santa Ana tôi sẽ mời thầy Hà đi uống Cà-phê, nên khi về đến Santa Ana tôi đã mời thầy Hà sáng hôm sau đi uống cà-phê, thầy nhận lời.
Tôi gọi anh Nhuận để xác nhận Thầy Hà đã nhận lời, nhưng anh Nhuận vừa mới từ San Jose về tới, nên còn nhiều việc phải làm. Tôi gọi cho Nguyễn Đình Lâm, anh trả lời đang ở Texas, anh bảo tôi cứ gọi thầy Hà đến rước đi uống cà-phê, nhưng tôi nghĩ lại “nhất tự vi sư, bán tự vi sư”, tôi không dám gọi thầy rước tôi, nên tôi xin lỗi thầy Hà không thể đi uống cà phê như đã hẹn.
Đến chiều tự nhiên em Nguyễn Lâm gọi tôi cho biết em sẽ mời thầy Vũ Mộng Hà và tôi đi uống cà-phê ngày mai, tôi báo cho Lâm biết, tôi đã xin lỗi thầy Hà không thể đi uống cà-phê với thầy vì không ai đưa tôi đi. Lâm hứa sẽ mời thầy Hà và đón tôi đi uống cà-phê vào sáng mai.
Sáng hôm sau ngày Thứ Ba 28-5-2024, lúc 9 giờ Lâm đến đón tôi và đưa đến quán ăn điểm tâm, uống cà-phê. Lúc chúng tôi đến thầy Hà và anh Điện, anh của Lâm đã ngồi trong quán rồi. Tôi vào Thầy Hà chỉ chỗ cho tôi ngồi cạnh thầy, sát bên tường của quán.
Thầy Hà cho tôi biết trên giáy tờ Thầy Hà và tôi bằng tuổi nhau tức sanh năm 1941, nhưng tuổi thật của thầy sinh năm 1940. Lần trước tôi có hỏi thầy về giai thoại, thầy bị ông gác cổng nhận thầy là học sinh không mang phù hiệu nên không cho vào trường, thầy cho biết ông gác cổng với thầy cùng quê ở Bắc, nên biết nhau, làm gì có chuyện đó.
Đây là lần đầu tiên tôi biết anh Điện, anh cho biết anh học Sư Phạm Kỹ Thuật, khi ra trường được phân bổ về Trường Mạc Đỉnh Chi ở Phú Lâm.
Thầy Hà và chúng tôi chuyện trò chừng 1 tiếng đồng hồ thì thầy có việc nên đi trước, rất tiếc tôi đã quên hỏi thăm cô sức khỏe ra sao, lâu rồi không gặp cô trừ đôi lần thầy và cô tham dự Hội ngộ Kỹ Thuật Cao Thắng ở San Jose cũng như ở Santa Ana, cũng quên hỏi thầy còn làm hay đã về hưu, trước đây thầy vẫn đi làm Social Woker.
Thầy Hà đi rồi, anh Điện, Lâm và tôi vẫn còn trò chuyện, tôi nhớ hôm nay Lâm nghỉ để đi bác sĩ, nhà tôi có thể có người đến rước đi thăm bà con, nên đến 2 giờ chúng tôi ra về, ra đến trước cửa nhà hàng anh Điện chụp tấm ảnh, kỷ niệm 3 anh em chúng tôi.
Hôm sau anh Tuệ Linh đến thăm, đưa chúng tôi đi tìm chùa Hương Nghiêm Tự, vì nơi đó nhà tôi có gửi ảnh nhạc gia tôi thờ cúng tại chùa, anh Tuệ Linh cũng quên địa chỉ, mặc dù khi cúng Bách nhật có anh Tuệ Linh, Vũ Trọng Khải Bùi Thọ Thi, Phạm Minh Tâm … tham dự, có một chị theo Thiên Chúa Giáo nghe tôi hỏi thăm, chị nhiệt tình đưa đi tìm, nhưng không đúng, sau có người dùng Cellphone chỉ đường cho anh Tuệ Linh chạy mới tìm được chùa. Chùa đóng cửa bấm chuông không ai mở cổng, đành phải đi về.
Anh Tuệ Linh cũng nhiệt tâm đưa chúng tôi ghé nhà Trưởng Ngô Mạnh Thu thắp một nén hương tưởng nhớ Trưởng. Nhìn lên bàn thờ thấy di ảnh của bà cụ anh Thu, tôi nhớ tới cụ, ngày nào ngủ đêm với anh Thu tại nhà cụ, vào năm nào đó ngày mồng 5 tháng năm cụ bảo sáng sớm đừng xúc miệng, chỉ rửa mặt rồi tới nhà cụ ăn cơm rượu làm bằng nếp lứt. Lại một lần nữa nhớ đời, khi tôi đi nhận nhiệm sở ở Banmêthuột cụ đãi tôi một bữa ăn với món “thịt đông”. Còn một kỷ niệm nữa, anh Thu mua 3 cái vé cho cụ, Quy và tôi đi xem đoàn Cải Lương Thanh Minh Thanh Nga diễn tuồng Áo cưới trước cổng chùa, đó là lần đầu tiên Bảo Quốc lên sân khấu, quên trước quên sau, Thanh Nga phải nhắc tuồng cho cậu em Bảo Quốc.
Tôi có liên lạc được với Vũ Ngọc Anh Thọ, Thọ có cho tôi số phone của bs Hòa, tôi có gọi cho bác sĩ Hòa nói chuyện, bs Hòa mong lần sau tôi đến, liên lạc với Thọ để Thọ sắp xếp cho anh em đến nhà bs Hòa gặp nhau. Cũng nên nói bs Hòa ở Việt Nam học cùng lớp với Thọ tại THKT Nguyễn Trường Tộ, qua Mỹ bs Hòa theo học tại Đại học Memphis, tiểu bang Kentucky và tốt nghiệp bác sĩ tại đây rồi về Cali làm việc. Tôi nhớ cũng có một người nữa đã học tại Memphis hoặc là Thọ hoặc là Huỳnh Thẩm Mỹ, do lâu ngày tôi đã quên, nhưng biết chắc Thọ có bằng Master, nay Thọ cho tôi biết đã về hưu.
Thọ cũng cho tôi số điện thoại của KTS Lê Văn Giệp, năm 1974 có lẽ nhờ ông thân anh Giệp làm việc ở Nha Kỹ thuật Học vụ, nên anh Giệp được bổ về trường Nguyễn Trường Tộ, lúc đó tôi làm Hiệu Trưởng, tôi đã ký giấy cho anh Giệp là giáo sư của trường, nhưng được hành nghề Kiến Trúc Sư.
Anh Giệp cho biết thân sinh của anh đã 95 tuổi, đang ở Bệnh viện hay nhà dưỡng lão nên anh Giệp đang chăm sóc ông ấy, anh Giệp cho biết em gái của anh cũng là KTS, tôi nhắc anh Giệp là chính tôi đã hướng dẫn cô ta vẽ kỹ thuật để thi vào Trường Đại Học Kiến Trúc và cô ta đã đậu. Khi anh Giệp nói chuyện với tôi có lẽ anh không nhớ nên anh nói rằng anh dạy ở trường Cao Thắng. Anh cũng cho biết những Chùa ở Nam Cali đều do một tay anh thiết kế. Vì anh Giệp bận, nên chúng tôi thăm hỏi nhau như thế mà thôi.
Tưởng cũng nên nói thêm, năm nào đó tôi đi thăm bà Chi là y tá của Trường, định cư tại Longbeach, thân sinh KTS Giệp đã mang tôi ra để hù dọa bà Chi, giúp cho một em học sinh đi khám sức khỏe khi nhập học, chuyện nầy tôi hoàn toàn không biết, cho đến lúc gặp lại bà Chi thuật chuyện, tôi giải thích bà ta mới biết chuyện chẳng dính dáng chi đến tôi cả.
Sáng sớm ngày 30-5-2024, tôi thuê xe đưa ra phi trường lúc 5 giờ 15, đến nơi gửi hành lý, lên phi cơ lúc 6 giờ 25, chuyển cảnh tại phi trường Denver. Về đến Louisville lúc 6 giờ 30. Chấm dứt một chuyến đi California có nhiều kỷ niệm đẹp đáng nhớ.
Cám ơn nhiều người đã đón tiếp tôi, hạnh phúc được gặp lại anh chị em THKT Cao Thắng, thân nhân và bạn bè nhất là gia đình Dĩ - Phượng, Thịnh - Quyên.
Louisville 866408062024